Trải nghiệm leo núi Phú Sĩ

TRẢI NGHIỆM LEO NÚI PHÚ SĨ (P2)

Bắt đầu hành trình chinh phục núi Phú Sĩ

Sau khi check in tầng 5 núi Phú Sĩ, chúng tôi dự là sẽ khởi hành. Ngó thấy nhiều nhóm người cũng đã tập trung ở đây lâu rồi nhưng sao vẫn chưa thấy ai xuất phát nên chúng tôi cũng hơi lo lắng. Nhưng vì đã tham khảo các thông tin trước đó rồi, sợ muộn nên chúng tôi quyết định tiến vào khu vực leo núi Phú Sĩ vì hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống theo như kế hoạch.

Vừa đến khu vực để tiến vào trong, chúng tôi được bác bảo vệ chặn lại để kiểm tra nhiệt độ và cung cấp cho chúng tôi những thông tin cần thiết, bác ấy cảnh báo:

  • Các cháu đi giờ này là quá sớm đấy, vì đêm xuống trên núi rất lạnh kèm sương mây, cơ thể lại toát mồ hôi do hoạt động leo núi  và những cơn mưa cũng có thể bất chợt đến dù hiện tại ở đây thời tiết rất đẹp. Thời gian trên đường leo núi càng lâu sẽ càng nguy hiểm.
  • Tôi hỏi: vậy theo kinh nghiệm của bác và mọi người thì bọn cháu đi từ mấy giờ là tốt nhất!?
  • Bác Bảo Vệ: 9h đêm cháu nhé. Dù tôi biết các cháu đã có tìm hiểu thông tin, có chuẩn bị các trang thiết bị cần thiết và kế hoạch, lịch trình là của các cháu quyết định, nhưng trách nhiệm của tôi là phải giải thích rõ cho tất cả mọi người.
  • Sau khi hỏi ý các đồng đội: cháu cám ơn bác, nhưng thực sự chúng cháu đã có kế hoạch và sẽ xuất phát ngay, chúng cháu sẽ chú ý cẩn thận, cảm ơn Bác nhiều nhé.

Thế là chúng tôi khởi hành. Ở bên vệ đường nơi trạm bảo vệ tôi thấy họ có bán bình oxy loại mini cầm tay, phòng khi nên cao không khí sẽ loãng. Nhưng vì quá háo hức, dường như chúng tôi chỉ muốn đi ngay, không muốn nghĩ ngợi gì thêm, bất chấp có những hiểm nguy gì phía trước.

Hoàng hôn đỏ rực vừa kịp buông xuống làm những áng mây cũng ửng màu cả vùng trời. Bức tranh nên thơ hiện lên trước mắt, nhóm người chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, vừa ngắm cảnh mây trời dưới bầu không khí mát lạnh, cảm giác đó rất khoan khoái, nó làm tôi như quên đi những mệt mỏi vì đã mất ngủ hay vì chặn đường xa vừa qua. Cảnh nên thơ nên thôi ta làm bài thơ vậy:

BƯỚC TỚI TẦNG 5 BÓNG XẾ TÀ.

CỎ CÂY CHEN ĐÁ, LÁ CHEN CÂY.

LOM KHOM DƯỚI NÚI NGƯỜI KHÔNG THẤY.

LÁT ĐÁT ĐẰNG XA KHÔNG BÓNG NHÀ.

Một đoạn đường bằng phẳng lượn ngang sườn núi khoảng 500m, sau đó bắt đầu dốc dần. Màn đêm cũng bắt đầu buông xuống, chúng tôi bắt đầu mở đèn pin lên, thầm tạ ơn giời vì đã có chuẩn bị, nếu không thì không biết đi kiểu gì mọi người ạ. Tối om. Trước đó tôi còn nghĩ kiểu gì trời cũng có trăng sao soi sáng, hoặc là cũng có thể đi cùng những nhóm khác vì thường có rất đông người cùng leo, phán đoán sai bét!, vì đoạn này rất vắng người, hay có lẽ chưa đến giờ của họ xuất phát chăng.

Nạp năng lượng dọc đường

Đường ngày càng dốc và nhiều đá sỏi, hạt bằng ngón tay, dày và lúng, làm cho chúng tôi nhanh đuối chân, đi được đoạn tầm trăm met là chúng tôi phải nghỉ chân vài phút rồi mới đi tiếp được. Nhưng chỉ như thế thôi thì chắc chắn không làm khó chúng tôi được, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ và cũng vì thế mà quên đi mệt mỏi. Bổng một thành viên trong đội bảo rằng “em thấy đói”, vậy là chúng tôi đi thêm tí nữa rồi cũng dừng lại để nạp năng lượng dọc đường. Lấy ra vĩ trứng đã luộc sẵn ở khách sạn 4 sao hồi lúc sáng trước khi di chuyển (bằng bình đun siêu tốc ở khách sạn), nó cũng khá là bầm dập do nhồi nhét trong balo lúc di chuyển, thế thì sao chứ, có sao đâu, chúng tôi bắt đầu vào việc, chia nhau người gọi đèn người lột trứng và chia nhau xơi, thế là giữa rừng núi hoang vu, có một nhóm bạn trẻ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc vì được thưởng thức những quả trứng thơm lừng béo ngậy trong lúc bụng đang kêu đói!.

Tiếp tục di chuyển, lúc này đường đã dốc hơn nữa và xuất hiện những loại đá hòn to hơn, phải để ý nếu không sẽ vấp ngã. Con đường được vẽ theo hình zig-zag để ở những khúc cua có điểm “dừng để thở”, đường vẫn vắng,  dưới màn đêm yên tĩnh, không còn nhiều tiếng cười đùa nữa, chỉ có những bước chân sột soạt, tiếng thở gấp lấy hơi vì những con dốc của nhóm bạn trẻ kiên cường.

Những trải nghiệm thú vị

Ánh đèn ở phía trên kia kìa, chắc là nhà trọ ở tầng 7 – chúng tôi bảo nhau. Thế là chúng tôi quyết định đứng lại nghỉ một lát rồi sẽ băng băng lên đó để nghỉ đêm. Bổng dưng Hoàng Cường – thành viến trong đội hô lên “SAO BĂNG, sao băng anh em ơi”, Tôi ngước lên nhìn bầu trời “thật à, đâu anh có thấy gì đâu”. “có, em mới thấy, nó chỉ lóe xoẹt qua thôi”các bạn nữ trong đội bảo rằng thấy sao băng mà cầu nguyện thì điều ước sẽ thành hiện thực, nên tôi hỏi Cường “thế lúc nảy em có kịp ước gì không”, “có, em đã ước rằng tất cả chúng ta đều đạt được mục tiêu của mình trong cuộc sống”. Ôi nghe mà ấm lòng, xúc động, đúng là đồng đội tốt!. ‘Chắc là sẽ còn nữa đó, mình kiên nhẫn nhìn thêm lát nữa đi”- các bạn bảo nhau. Lần đầu tiên trong đời tôi được ngắm những vì sao ở độ cao như thế, dưới bầu trời quang đảng rộng mênh mông có hàng tỷ tỷ tinh tú lấp lánh hiện lên rất rõ mồn một, cảm giác rất chill, rất phiêu, rất lạ. Bổng, Xoẹt, một vệt ánh sáng dài băng ngang qua, “kìa, kìa, mọi người thấy không”- chúng tôi đồng thanh. Vi diệu thật!, và tôi đã cũng kịp có điều ước cho mình. Thế rồi các bạn lại bảo”thôi mọi người ơi, ước nhiều không linh nghiệm đâu, mình đi thôi nhé”.

Thế là chúng tôi di chuyển nhanh đến tầng 7, ở đây có 1 quán trọ, nhưng chúng tôi đã không đặt được phòng trước đó nên đành phải ngồi ở ngoài. Bên ngoài không gian cũng rất hẹp, nó chỉ rộng bằng con hẻm nhỏ chưa được 2m, có được mấy băng ghế ở 2 bên nhưng đều có các thanh chắn nên không nằm dài trên đó được, còn ở giữa là đường cho khách leo núi, chúng tôi đành ngồi gụt ở đó, nghỉ khoảng 2 tiếng đồng hồ, đến tầm 1h khuya thì sẽ đi tiếp, còn lúc này đang là 11h đêm.

Chợp mắt được một lúc, tôi bổng cảm thấy luồng hơi lạnh len vào chân rồi luồng vào sóng lưng, nhanh như chớp mắt cái lạnh rung người đã chiếm lấy toàn cơ thể tôi, tôi co ro và chợt nghĩ”quái lạ, không có gió, không phải mưa phùn, cớ sao nó lạnh đột vậy?”, chân tôi bắt đầu lạnh cứng, tôi không thể ngồi yên được nữa đành lấy trong balo ra, đôi tất dày để thay và bộ áo mưa để mặc vào mong được giữ ấm. Lúc này tôi thấy các bạn của tôi cũng cảm thấy lạnh giống như tôi vậy, cả nhóm cùng nhau gia cố thêm cho cơ thể của mình. Nhưng một khi đã bị lạnh rồi thì có mặt thêm vẫn không thấy cải thiện mấy, cộng với việc các nhóm người leo núi khác cũng đã bắt đầu khởi hành (những ngươi ở dưới núi họ họ bắt đầu di chuyển từ lúc 7h- 8h-9h đêm cũng bắt đầu lên tới, cùng với những người nghĩ trọ trên núi cũng bắt đầu hành trình) nên đường khá ồn bởi tiếng bước chân và trò chuyện, vì thế chúng tôi không thể chợp mắt thêm được nữa và quyết định xuất phát lúc 12h30 đêm. ( mời các bạn đón xem phần tiếp theo với nhiều thử thách thực sự phía trước!).

About the author

Đỗ Đại

Xin chào, tôi là Đỗ Đại. Hiện tại tôi đang sinh sống và làm việc tại Nhật Bản. "Tôi yêu Kanji", đồng thời yêu thích việc chia sẻ, vì thế tôi mong muốn giúp tất cả những ai cảm thấy khó nhằn với kanji khi học tiếng Nhật sẻ trở nên yêu thích việc học hơn.

View all posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *